Dừng xe bên đường, mua một bó Sen đương e ấp nụ tôi chợt rưng rưng khi nhận ra một mảnh hồn quê giữa phố thị xa xa. Từng đôi cánh mỏng manh chờ ngày bung nở đã đưa về trong tôi - một đứa con xa quê những xao xuyến, bồi hồi.
Hạ về thật rồi! Trong tôi lại bồn chồn nhớ quê, nhớ cha mẹ. Quê tôi vùng chiêm trũng nên mùa này đâu đâu cũng thoang thoảng hương Sen, những thửa ruộng xanh mỡ màng, dòng sông quanh co bên những nếp nhà bình dị như hiện ra trước mắt. Nhớ ngày bé chăn trâu đồng nội, lêu khêu trên lưng trâu với đôi lá sen che nắng mà tiếng cười rộn vang cả cánh đồng, những đêm trăng sáng cuối mùa gặt, bên những gốc rạ còn sót lại, những đụn rơm khô trở thành những chiếc đệm êm ái, lũ trẻ chúng tôi cứ thế hòa mình trong những trò chơi ấu thơ… để rồi mùi rạ rơm cứ quấn quýt, vương vấn mãi trong tâm hồn chúng tôi như một nốt trầm sâu lắng. Bây giờ lớn lên, cứ mỗi dịp hạ về tôi đều cố gắng thu xếp thời gian để cho các con về thăm ông bà. Tôi nhớ như in nét mặt hạnh phúc của bố mẹ tôi khi các cháu về thăm quê. Bao nhiêu quả ngon, bao nhiêu âu yếm cứ như đều đợi phần con cháu. Nếu như mọi năm, được nghỉ là mấy mẹ con tôi lại dắt nhau về thăm quê. Năm nay, cũng tâm trạng háo hức, cũng những kế hoạch tuyệt vời, ấy vậy mà đều không thực hiện được vì Covid-19. Buồn lắm! Tôi biết thế nào mẹ cũng giặt những tấm chăn, phơi thật khô, gấp gọn cất đi chờ lũ cháu về. Rồi tối tối, bên bát nước chè thơm nóng hổi, trước hiên nhà bố mẹ ngồi nghe gió hát, đếm nhịp thời gian để mong được gặp những đứa cháu phương xa.
Hạ về quê tôi đẹp lắm! nắng vàng tươi như nô đùa trên những bông lúa trĩu hạt, những đóa Sen nhấp nhô trên nền lá xanh thẫm, thơm ngát. Khắp nơi cây lá xanh tươi, sum suê xòe tán. Gió cũng vì thế mà nhiều thêm, vi vút. Tôi nhớ lắm những triền đê lộng gió buổi chiều tà, nhớ khu vườn nhỏ của ngoại, bao nhiêu là quả ngọt. Lặng im, lắng nghe tiếng gió lao xao, lũ chim líu ríu… để nỗi nhớ mơn man, thấm đẫm… Chợt bùi ngùi thương quê những mùa hạn đất nẻ chân chim, tiếng thở dài của mẹ nghe như nặng hơn trong cái nắng hừng hực, gay gắt…
Chiều nay trời đổ mưa, nỗi nhớ quê trong tôi càng thêm da diết, tôi thèm được hít hà mùi quê hương quen thuộc, thèm được nghe tiếng ếch kêu, dế gáy, thèm được nhìn thấy cảnh các con nô đùa thoải mái chạm tay vào những chú chuồn chuồn óng ánh… Khi nhớ thương trỗi dậy thôi thúc bước chân, cũng là lúc tâm trí chỉ có hình bóng của quê hương. Quê hương ơi, tuổi thơ tôi… tìm về!
Tác giả: Nguyễn Quỳnh Giang
Cổng TTĐT Núi Thành