Mùa hạ về, mưa ào ạt về theo. Trước sân trường, gốc phượng già ngủ quên đã trở mình, trổ những chùm hoa đỏ như ngọn lửa khoe sắc rực rỡ dưới nắng hè.
Mùa hạ nào cũng thế, bầu trời đang trong xanh với những áng mây trắng cuộn mình bất chợt xám xịt. Mưa về. Xa xa, phía chân trời, chớp rạch ngang khô khốc, sấm ầm ầm như tiếng dọa nạt những đứa trẻ hư. Dưới cơn mưa hạ, bao ký ức rùng mình sống dậy, tràn trề, đầy rẫy trong tôi.
Mới ngày nào bé xíu, còn bị mẹ đánh đòn vì dám trốn nhà theo lũ bạn tắm mưa. Mà những cơn mưa hè ngộ lắm, vội đến vội đi. Mà cơn mưa mùa này cũng… ác lắm, ai lỡ dầm mưa thì hôm sau thế nào cũng bệnh. Ngày ấy, khi cơn mưa đầu mùa rả rích, buổi tối tôi níu chân cha đòi đi soi ếch, cắm câu. Sáng lại nhõng nhẽo, tung tăng theo mẹ ra chợ bán mớ thành quả của đêm hôm trước. Đường từ nhà ra chợ lấm lem bùn vậy mà mỗi khi bắt gặp vũng nước đọng, tôi lại sấn xuống mà đi, mẹ tôi chỉ biết ngao ngán lắc đầu.
Rồi khi lớn lên, quãng đời học sinh trong veo nhiều mơ mộng. Tôi sợ cơn mưa hè. Mưa về báo hiệu mùa thi cũng sắp đến, những đêm ôn bài nghe tiếng ếch nhái kêu vang, cha vẫn đội nón, xách đèn đi nhưng tôi chẳng còn là đứa trẻ vô âu vô lo hôm nào. Đến lớp những ngày cuối năm học, tôi muốn gom vào tầm mắt khoảng sân trường, hàng ghế đá, cái bàn mà tôi và lũ bạn thường tụm năm tụm bảy… mà lòng rung lên một nỗi buồn man mác. Quyển lưu bút cuối cấp đến tay tôi trong một ngày hè, hôm ấy cũng có mưa.
Bất chợt, trong đầu tôi vang lên mấy câu hát trong bài “Tháng Sáu mùa thi” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiên:
Cơn mưa đưa mình vào tháng Sáu
Thời gian trôi theo tiếng ve kêu
Nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa
Nhớ không em kỷ niệm rất nhiều
……
Và hôm nay, đúng vào giờ tan tầm, ngước lên bầu trời thấy mây đen kéo đến, tôi tấp vội xe vào quán cà phê ven đường. Trên bàn, giọt cà phê đen nhỏ xuống đáy ly tí tách. Ngoài trời, bao trùm lên tầm mắt là một màu xám xịt, vội vàng, chớp nhoáng, lòng tôi bồi hồi nhớ về những kỷ niệm đã qua. Chợt thấy cơn mưa hè thật đáng yêu. Bởi lẽ, chí ít trong cuộc đời này, cơn mưa đã kéo tôi ra khỏi những bộn bề, xô bồ của cuộc sống và trong một giây phút nào đó khiến tôi nhận ra rằng, đôi khi trưởng thành con người cũng cần biết đón nhận những điều tự nhiên, giản đơn như thế.
Mùa hè nắng rêm đầu. Vì như thế nên giây phút những giọt nước rơi rụng từ trời sẽ là giờ khắc được trông đợi nhất. Một cơn mưa ào ào đổ xuống, cánh đồng sau mùa gặt bị bỏ khô, đất nứt thành rãnh, cỏ trên bờ cháy sém được tưới táp phủ phê. Cây trong vườn bấy lâu phủ bụi nay hả hê ngửa mặt uống mưa. Những con đường được nước mưa rửa sạch lớp bụi mịn phía trên, lộ ra mặt đường chắc nịch, sạch sẽ. Một trận mưa đi qua, nhìn xung quanh xanh mướt, tốt tươi như chưa từng có đợt nắng nóng nào kéo qua.
Mưa mùa hè không dầm dề dai dẳng, đến nhanh đi nhanh, để lại nhiều nuối tiếc.
Xóm tôi hồi đó chừng dăm ba nóc nhà, nằm đối diện cánh đồng. Mùa hè, con nít trong xóm cất sách vở, dong bò ra đồng. Đứa nào không đi chăn bò cũng theo ra đó chơi. Thôi thì đủ trò, thả diều, đá dế, đá banh, nhảy dây... Có hôm trời đang chang chang nắng bỗng tối sầm, mây ở đâu ùn kéo tới vón cục, đen ngòm. Và rất nhanh, những hạt mưa to, nặng, đua nhau rơi lộp bộp. Chao ôi là vui. Mưa xuống, chúng tôi tạm ngừng trò đang chơi, ngửa mặt lên, hào hứng để nước mưa tràn qua mặt, rỏ xuống cổ. Đứng giữa đồng nghe mưa nhảy múa reo vui. Nước từ từ thấm vào làm quần áo ướt sũng, làm da thịt mát rượi - cảm giác dễ chịu, khoan khoái. Tuổi thơ, còn có thú vui nào hấp dẫn bằng việc tung tăng giữa cánh đồng, dưới cơn mưa. Dễ chịu lắm, đất dưới chân mềm ra, nước tràn qua môi miệng, ngọt lịm. Và lũ chúng tôi nằm bừa ra mưa, mặc sức đùa giỡn, la hét đến đứt hơi. Lần nào cũng vậy, khi thấy tôi trong bộ dạng mắc mưa về nhà thì câu la quen thuộc của mẹ là “Thấy trời mù thì lo lùa bò về, giang chi ngoài mưa cho bệnh??”. Mẹ lạ ghê chưa, đi chăn bò, chỉ trông được mắc mưa mẹ lại bảo cho bò về trốn mưa. À, chắc mẹ sợ sấm sét. Đương nhiên tôi cũng sợ.
Mùa hè, thích được tắm mưa nhưng không phải cơn mưa nào cũng dám. Mưa mùa hè được trông ngóng nhưng tiềm ẩn nguy hiểm. Thường không có nhiều những cơn mưa hiền lành để trẻ con được tận hưởng cảm giác mát lạnh giữa những ngày oi bức. Dữ dội! Mưa mùa hè thường đi kèm những cơn gió. Gió rất mạnh, có khi làm lốc, vặn, xoáy. Song hành với những cơn mưa là giông lốc, sấm, chớp. Sấm rung, chớp giật sáng lòe những vệt dài vạch qua bầu trời và những tiếng sét nữa, rất to, nổ đinh tai. Những cơn mưa dữ dằn thường bất thình lình ập tới mà không báo trước. Trời đang hanh hao nắng bỗng tối sầm. Gió nổi lên khốc liệt, sấm chớp liên hồi, mưa đến nhanh quá, không kịp trở tay. Hiện tượng mưa giông đi kèm sấm chớp nguy hiểm chết người nên sợ, rất sợ. Khi trời nổi giông, bọn trẻ chúng tôi tái mặt cho bò về, đội sấm chớp trên đầu, nghe một tiếng “đùng” thì la toáng, lấy cái mũ trên đầu quăng chạch xuống đất vì sợ “Thiên Lôi trú mưa”.
Mấy hổm rày miền Trung nắng nóng kéo dài. Ngột ngạt, bức bí. Tôi nhìn lên bầu trời, ngó chừng mưa, một cơn mưa hè mát lạnh.
Chiều nay mưa. Những hạt mưa vỗ bôm bốp trên mái nhà. Nhìn ra cánh đồng trắng mưa trước nhà, thấy những đường chớp cắt ngang trời, tôi lo lắng nghĩ tới mẹ. Mẹ tôi là nông dân. Mùa này lúa mới lên xanh, mẹ đi cấy dặm, nhổ cỏ gặp mưa, đội sấm chớp chạy về.
Mưa mùa hạ bao đời vẫn vậy, đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh, chỉ để lại một khoảng trời xanh bao la.
Xuân Thương